Bạn thân của người yêu tôi là một con đĩ dâm loàn

Hoàng ngồi trong góc phòng, chiếc ghế xoay bọc da màu đen kêu “cót két” mỗi khi anh ngả lưng, đôi mắt dán vào tấm ảnh nhà hàng trên bàn, lòng mâu thuẫn không ngừng giằng xé. Thư khóc nấc, “Anh, em sợ, em ghét hắn, em không sướng gì hết,” nhưng lồn cô rỉ nước khi nhớ lại, lòng cô rối: “Sao mình không dám nói thật?” Hoàng thấy vậy thì ôm nàng vào lòng xoa dịu, tự trách mình thật khó hiểu. Ánh đèn vàng cam từ chiếc đèn ngủ trong phòng khách tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, hắt lên tường gỗ những bóng hình loang lỗ, như những vết mực lem chẳng thể xóa nhòa. Hoàng vuốt tóc Thư, giọng khàn: “Em yêu, anh yêu em, dù gì đi nữa.” Thư gật, “Dạ, anh, em chỉ yêu anh,” nhưng nội tâm cả hai phức tạp. Lòng cô vừa sợ vừa ám ảnh ký ức phòng khám – ánh đèn trắng lạnh, bàn tay Nam miết lên lồn cô, giọng hắn thì thầm: “Em ướt quá, Thư” – và lồn cô bất giác rỉ nước, thấm qua lớp quần lót cotton trắng, nóng ran giữa hai đùi. Vài ngày trôi qua, sáng ngày 1 tháng 12 năm 2025, ánh nắng yếu ớt xuyên qua khe rèm, gió lạnh lùa vào làm căn nhà rung lên từng đợt. Hoàng nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt anh thoáng buồn nhưng cũng có gì đó lạ lùng, anh vuốt tóc cô, những ngón tay thô ráp