Em diễn viên dâm loàn này mê bú cu quá

Mái tóc đen nhánh, vốn óng mượt, giờ rối bù xõa xuống vai, vài sợi dính vào gò má ướt át vì những giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ thái dương. Đôi mắt anh sắc lạnh, quét qua từng góc công viên, tay siết chặt trong túi áo, “Nam, mày dám xuất hiện, tao sẽ cho mày biết tay.” Anh nghĩ về lời Thư thú nhận, cảnh Nam sờ soạng cô trong phòng khám, và lòng anh rối loạn, “Hắn đụ em trong đó, sao anh vừa muốn giết hắn vừa muốn tưởng tượng thêm? Bên trong căn phòng khách nhỏ bé, mùi cà phê đen thoảng nhẹ từ chiếc cốc sứ trắng đặt trên bàn gỗ thấp, hơi nóng bốc lên uốn lượn trong không khí, như những sợi khói mỏng manh tan biến giữa ánh sáng mờ đục. Anh đi cùng em tối nay, mình giải quyết dứt điểm, em đừng lo.”
Thư run, ngước lên nhìn anh, “Anh, em sợ hắn làm gì anh, em không muốn anh nguy hiểm vì em.” Hoàng cười nhẹ, nụ cười ấm áp như ánh nắng hiếm hoi giữa ngày đông lạnh, anh kéo cô vào lòng, “Em yêu, anh không để ai động vào em nữa, tin anh, mình sẽ vượt qua.” Thư gật đầu, áp mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim đều đặn của anh, lòng cô ấm lên bởi tình yêu to lớn ấy, “Anh mạnh mẽ quá, em không xứng với anh.” Nhưng sâu trong tâm trí, hình ảnh Nam dưới ánh đèn phòng